Jude Bellingham: Không yêu bóng đá, nhưng số phận bắt trở thành ngôi sao

Jude Bellingham là thành viên của ĐT Anh đang có mặt ở Qatar tham dự World Cup 2022. Anh chính là cầu thủ ghi bàn thắng đầu tiên cho Tam Sư ở trận thắng 6-2 trước đối thủ Iran. Không mấy ai biết rằng, tiền vệ 19 tuổi này lúc còn nhỏ không hề yêu bóng đá, thậm chí còn xem đó là một trò vô bổ.

“Những kỷ niệm đầu tiên của tôi về bóng đá ư? Đó là những buổi sáng thứ Bảy (cũng có khi là Chủ Nhật), tôi đến sân xem bố tôi cùng những người bạn của ông chơi bóng”, Jude Bellingham tiết lộ. Được biết, tiền vệ này sinh ra trong một gia đình có bố là cảnh sát, nhưng đam mê cháy bóng với trái bóng. Ngoài thời gian làm việc trong vai trò một công chức, ông Mark Bellingham còn chơi bóng đá nghiệp dư.

Bellingham nhớ lại: “Một vài người bạn của bố đã cố tìm cách kéo tôi vào sân để làm quen với trái bóng. Nhưng thú thực tôi chẳng hề thích. Tôi chỉ là một đứa trẻ và lúc đó đã rất hoảng khi nghĩ đến việc phải ăn mặc phong phanh trong những ngày giá lạnh để “vần” trái bóng trên sân một cách vô bổ”. Theo tiền vệ 19 tuổi này, mẹ anh cũng đồng quan điểm. Mỗi khi cậu nhóc Bellingham bị lôi vào sân, bà thường nói: “Con không thích thì thôi đi, đừng bắt chước bố con làm gì!”.

Năm 6 tuổi, Bellingham bắt đầu quan tâm hơn đến bóng đá. Cậu bé bắt đầu chơi bóng vào những ngày cuối tuần cho đội thiếu niên của Stourbirdge Juniors. Đáng chú ý, đó là đội bóng do bố của Bellingham làm HLV. Cậu bé chơi bóng với những người bạn đồng trang lứa ở trường. Cậu bắt đầu tìm thấy tiếng cười và niềm vui cùng trái bóng.

“Có điều lạ là bố tôi chẳng bao giờ thích huấn luyện tôi. Ông ấy không hề dạy tôi những động tác cơ bản. Thay vào đó, ông chỉ thường xuyên nói với tôi rằng: “Hãy vào sân và vui cùng trái bóng con ạ, cứ cố hết sức là được, rồi đến đâu thì đến”. Theo Bellingham, không chỉ trong bóng đá, mà kể cả ở những lĩnh vực khác, ông Mark đều nói với anh như vậy. “Ông ấy chẳng bao giờ khen tôi. Những lời động viên kiểu như “con đá tốt đấy!” là thứ xa xỉ”, tiền vệ đang thi đấu cho CLB Dortmund chia sẻ.

“Tôi biết ơn bố tôi vì điều đó. Từ khi làm quen đến trái bóng cho đến bây giờ, tôi vẫn luôn nhớ từng lời của ông đã nói với tôi. Tôi không để mình bị áp lực khi chơi bóng, mà chỉ cố gắng hết sức mình”, Bellingham khẳng định. Theo tiền vệ 19 tuổi này, anh luôn tâm niệm chỉ cần tập trung làm tốt nhất có thể trên sân, rồi có ngày ắt sẽ được ghi nhận”.

“Khi còn học tiểu học, tôi đã từng có vinh dự được chơi bóng ở sân tập của Aston Villa. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Nhưng sau khi lên học ở Edgbaston, tôi bắt đầu chơi cho đội trẻ của Birmingham. Các bạn không biết đâu, chơi bóng đá ở trường học luôn mang lại cảm giác tuyệt vời. Tôi được chơi đùa với các bạn, được vui vẻ, chẳng gì mua được những thứ đó”.

Bellingham khẳng định: “Bây giờ nhìn lại, tôi vẫn luôn cho rằng, nếu bố của tôi không phải là người đam mê với trái bóng và là HLV của đội bóng đầu tiên của cuộc đời tôi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Bởi lúc ban đầu, bóng đá đối với tôi chẳng là gì hết, chẳng mang lại chút hứng thú gì hết”.

“Bố là người đưa tôi đến với trái bóng, nhưng mẹ mới là người giúp tôi tự tin để có sự tiến bộ vượt bậc như bây giờ.

Bà ấy dạy tôi kỹ năng sống, dạy tôi những gì mà một đứa trẻ cần phải biết ở bên ngoài thế giới bóng đá. Nhờ đó, tôi luôn biết cách kiểm soát và cân bằng mọi thứ trong cuộc sống. Khi tôi sang Đức thi đấu cho Dortmund, bà ấy cũng bỏ tất cả để đi cùng tôi để tiếp tục hỗ trợ cho tôi. Trong mắt tôi, bà ấy mới là HLV tốt nhất trong cuộc đời”, Bellingham xúc động chia sẻ.

Đề cập đến HLV có ảnh hưởng nhất tới sự nghiệp của mình, Bellingham cho biết: “Mike Dodds là người đầu tiên tôi nghĩ đến. Đó là HLV ở lò đào tạo trẻ của Birmingham. Ông ấy có ảnh hưởng rất lớn đến tôi, cả các cộng sự của ông như là Kristjaan Speakman và Simon Jones cũng thế. Sau này, khi gia nhập Dortmund, tôi thích Otto Addo, Edin Terzic, Marco Rose và Rene Maric”.

Bellingham kết luận: “Đôi lúc nhìn lại, tôi thấy những ngày thơ bé chập chững đến với trái bóng là quãng thời gian vui vẻ và tuyệt vời nhất. Những đứa trẻ thì chẳng bao giờ phải lo nghĩ, chẳng bị áp lực. Khi đó, chúng tôi chỉ có tiếng cười”.

Em trai là động lực để Bellingham phấn đấu

“Tôi có cậu em trai tên Jobe. Cậu ấy kém tôi 2 tuổi. Cậu ấy cũng chơi bóng ở Birmingham ở vị trí tiền vệ. Lúc bé, cậu ấy theo dõi tôi trên sân tập, rồi bắt đầu đam mê với trái bóng tròn. Đó là một tay cừ. Nhiều lúc, tôi tự nhắc mình phải nỗ lực phấn đấu để không thua kém Jobe”.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Translate »